nếu có duyên sống lại
Đặc biệt người sở hữu nốt ruồi lệ đường này cho dù là nam hay nữ thì cuộc sống hôn nhân cũng không mấy hạnh phúc, chịu nhiều đau thương, cay đắng và không được trọn vẹn hạnh phúc gia đình. Bói Tướng Số Nốt Ruồi Lệ Đường (Nốt Ruồi Đón Lệ, Hứng Lệ
Duyên số sắp xếp cho chúng ta cơ hội gặp nhau, còn ở lại hay không là do lòng người. Đừng đổ tại nhân duyên đã hết, chỉ có lòng người thay đổi mà thôi. Duyên là gặp nhau để đem lại sự tốt đẹp và hạnh phúc cho nhau. Đã có những lúc ta chẳng còn tin vào duyên số
- Khi hết duyên sống nơi thế giới loài Người, Trung Ấm Thân mình, tự động mang mình đến cõi trời Ngọc Hoàng sinh sống. - Cõi trời Ngọc Hoàng này, sống trong khuôn phép và lễ nghi rất chuẩn mực nhất trong Tam giới này. * Vị dân trời nào có công thì được thưởng. * Vị dân trời nào có lỗi thì bị phạt. * Đặc biệt, Chúa Trời Ngọc Hoàng có dạy:
Bản thân Kỳ Duyên luôn coi một năm giữ vương miện là một hành trình đầy trải nghiệm thú vị. Kỳ Duyên tự hào bản thân sống thật. Nhiều ý kiến cho rằng, nhắc tới Kỳ Duyên là nhắc đến những scandal, thế những đáp trả lại mọi búa rìu dư luận, Kỳ Duyên tâm sự, đó là quan điểm của mọi người, còn cô luôn muốn một cuộc sống bình yên.
Nếu không sống theo tinh thần tùy duyên thì làm sao Phật giáo có được thành tựu như thế? Chính nhờ tinh thần tùy duyên cho nên sản sinh ra những vị vua vừa trị vì đất nước, vừa tinh tấn tu tập không cần xuất gia nhưng vẫn đắc đạo, chứng ngộ như vua Trần Thái Tông
Meilleur Site De Rencontre En Bretagne. ReviewNẾU CÓ DUYÊN SỐNG LẠI. Tác giả Nhất loại Hiện đại, giả trọng sinh, cường thủ, hào môn, siêu sủng, sạch, ấm áp, trạng 52 chương + 5 NT - hoàn. Giới thiệu Tại Thanh nghe nói đến Viên Thanh Cử đều biết, vợ của anh là do anh dùng thủ đoạn cướp về. Chỉ riêng An Lai không biết. An Lai là vợ Lai bị tai nạn, khi tỉnh dậy thì đột nhiên phát hiện ra chuyện không bình thường. Cô thế mà trọng sinh, nhưng thân thể này trùng hợp là cũng tên An Lai. Cô sợ hãi hoang mang và không biết mình đang trong mơ hay thực. Mọi chuyện quá đỗi kinh hoàng. Bên cạnh cô còn có một người chồng, tên anh là Viên Thanh Cử. Anh ôn nhu dịu dàng và yêu thương cô hết mực. Tại sao cô lại biết điều ấy? Chỉ bởi những cảm nhận trong tim nói cho cô hay. Anh rất yêu cô và những điều anh làm đều thật lòng. Duy chỉ có quá khứ trước kia của thân thể này là anh không hề nhắc tới. Cô cùng anh trở về nhà của mình. Có đôi lúc phát hiện ra rất nhiều điều lướt qua trong đầu nhưng cô lại nhớ rõ đó không phải là ký ức của mình. Nhưng cho dù có điều gì bất thường xảy ra thì Thanh Cử vẫn luôn bên cô, ôm cô vào lòng và bảo vệ cho cô. Sự quan tâm chăm sóc của anh như dòng nước nhẹ nhàng chảy vào lòng cô, mềm nhẹ và ấm áp. Anh cho phép cô ỷ lại mình, cho phép cô làm những điều cô muốn. Nói thế nào nhỉ? Nam chính của chúng ta là một người vô cùng yêu thương vợ. Anh biết cô bị bệnh nhưng lại không biết nên làm gì để giúp cô. Anh sợ hiện thực sẽ khiến cô tổn thương. Vì thế, anh tình nguyện khép chặt những ký ức đó của cô lại. Anh chậm rãi dùng tình yêu và sự kiên trì của mình để đánh thức cô. Nhưng đừng tưởng anh là người nghiêm túc, không biết đùa hay lãng mạn hoa hòe gì hết nhé. Không có đâu ạ. Anh đây tuy là thê nô phiên bản gốc nhưng cũng lưu manh vô sỉ lắm luôn ý. Cô không cho anh vào phòng ngủ chung thì anh tự mình BÒ vào. Đúng rồi ạ. Là BÒ vào theo nghĩa đen luôn ấy v v Cô tránh né anh thì anh càng ôm cô chặt hơn, xem thử ai mạnh thì biết . Và anh còn không biết xấu hổ khi tự nâng cấp bản thân lên level max nào là đẹp trai nè, biết kiếm tiền nè, thương vợ nè... vân vân và mây mây nữa khi nghe thấy cô khen người con trai khác. Rồi cố chấp bắt cô phải thừa nhận cho bằng được. Đáng yêu lắm lắm lắm mn ạ. Sau này, những bí ẩn cũng dần được hé lộ, An Lai vẫn chính là An Lai mà không phải là trọng sinh. Đoạn này mình không giải thích thêm vì sẽ mất hay. Các bạn cứ đọc từ từ là sẽ hiểu thôi nhé. Mà có một điểm đặc biệt mình cực thích nhất trong truyện là tính cách của anh em nhà họ Viên, ai cũng dễ thương hết á. Dễ thương hết phần nhà người ta luôn đó. Nội dung truyện lại ngọt, lại sủng và có chút sắc nữa nên thu hút vui vẻ lắm. Anh nam chính sủng vợ không nói lại còn phát biểu thêm một câu nói rất có lực "Tôi có vợ, tôi tự hào" v Hết biết. Vì thế, bạn nào đọc rv của mình xong mà cảm thấy thích truyện như thế này thì nhanh nhanh nhảy hố nhé. Hố được lấp đầy rồi đấy ạ. La_phi Des by Họa *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Tình yêu pha lê 1041 15/10/2022 ReviewTÌNH YÊU PHA LÊTác giả Tuyết Ảnh Sương HồnThể loại Hiện đại, Thanh Xuân vườn trường, Ấm áp, dài 10 chươngTình trạng Hoàn đã vị phát hành Quảng Văn LeaksTrở thành bác sĩ, k... Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh 1038 15/10/2022 ReviewNẾU MÙA HẠ ẤY EM KHÔNG GẶP ANHTác giả Tuyết Tiểu ThiềnThể loại Hiện đại, thanh xuân vường trường, yêu thầm, GE thiên về SEĐộ dài 36 chươngTình trạng Hoàn đã XB__________________Đây là một câu chuyện, một b... Thất tịch không mưa 1037 15/10/2022 ReviewTHẤT TỊCH KHÔNG MƯATác giả Lâu Vũ TìnhThể loại INCEST WARNING , hiện đại, ngược tâm, nhẹ nhàng, dài 19 chươngTình trạng Hoàn, đã xuất lẽ cuốn sách này không có gì... Thiên sơn mộ tuyết 1036 15/10/2022 ReviewTHIÊN SƠN MỘ TUYẾTTác giả Phỉ Ngã Tư TồnThể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam thâm tình, SE. Ngoại truyện dài 25 chương + 4 phiên trạng Hoàn, đã xuất bản, đã chuyển thể thành Từng có người yêu tôi như sinh mệnh 1035 15/10/2022 ReviewTỪNG CÓ NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNHTác giả Thư NghiThể loại Hiện đại, hắc bang, cảm động, SEĐộ dài 11 chương + NTTình trạng Hoàn đã xb__________________Tình yêu "khắc cốt ghi tâm" là như thế nào?Có phải là k... 33 ngày thất tình 1034 15/10/2022 Review33 NGÀY THẤT TÌNHTác giả Bảo Kình KìnhThể loại hiện đại, hài, OESố chương 35 chươngTình trạng hoàn, đã XB chuyển thể thành phimLink onl http// Valentine’s ...
An Lai ôm chăn lăn lộn trên giường, trời ạ, bọn họ vừa làm cái gì vậy!Trong chiếc kính mờ của phòng tắm là ánh đèn vàng nhạt, tiếng nước tí tách tí tách không dứt bên đưa mắt sang nhìn khung hình ở đầu giường, trong hình là An Lai và Viên Thanh Cử chụp khi đi du lịch trước gái trong ảnh có vẻ mặt không kiên nhẫn, mà Viên Thanh Cử ôm cô vẫn luôn dùng ánh mắt cưng chiều bao dung từ đầu đến phòng vốn là không có khung hình này, trước đó vài ngày cũng không biết Viên Thanh Cử lấy ra từ đâu, là anh cố tình đặt ở đầu Lai nhìn ánh mắt triền miên của Viên Thanh Cử trong hình, lòng cô cảm thấy như bị kim đâm, tủi thân vô cùng, cô cạch một tiếng úp khung hình lên mặt nữ đôi khi cũng rất khác thường như lúc Viên Thanh Cử mang một thân đầy hơi nước đi đến cạnh giường, anh lôi cô gái đã ngã đến mép giường dậy, nghiêng người dựng đứng khung hình lên, nói với cô “Ngày khác chúng ta dành thời gian đi bổ sung ảnh cưới.”An Lai chuyển người lại đưa lưng về phía khung hình, tâm tư căn bản không đặt ở đó, đáp lấy lệ “Trước kia không có sao?”“Có, nhưng em rất không tình nguyện, rất làm khó nhiếp ảnh gia lúc đó.” Giọng nói của anh vô cùng bình thản, anh nắm tay phải của cô, chỉ vào một vết sẹo nhỏ trên ngón giữa nói “Sau này toàn bộ đều bị em ném đi, xé nát hết, vết sẹo này là bị thủy tinh cắt phải lúc đó.”An Lai nghe vậy, không biết vì sao trong lòng lại nhảy nhót vui trước An Lai không có tình cảm với Viên Thanh Cử, như vậy cảm giác tội lỗi của cô cũng không quá nặng người Viên Thanh Cử yêu vẫn luôn là “An Lai” chứ không phải mà nghĩ lại, mấy ngày nay cô là người ở cạnh Viên Thanh Cử, thân mật khắng khít với anh cũng là cô, vậy thì có gì khác nhau đâu chứ?Đây là một bài tính rất lộn xộn, cô không thể tính ra rõ ràng Thanh Cử đẩy đẩy cô gái nhỏ đang trầm tư, anh hỏi “Chúng ta bổ sung ảnh cưới có được không?”An Lai nhắm mắt lại “Em mệt rồi, nói sau đi.”Viên Thanh Cử nhìn đóa hoa đỏ trên xương quai xanh của cô, miễn cưỡng nói “Được rồi, ngủ!” có ai không hiểu chỗ này không, đó là dấu hôn ngân đóAn Lai bị anh kéo vào ngực, anh chọt chọt ngực anh “Có phải anh không vui rồi không?” “Hừ, anh rất không vui đó, em muốn bồi thường anh thế nào?”An Lai khép năm ngón tay che ánh mắt bắt đầu lóe hung quang của anh lại “Không bằng anh qua phòng bên cạnh ngủ đi, hoặc là em qua đó ngủ.”Viên Thanh Cử kéo anh tay ấm mềm trên mặt mình xuống, anh đặt lên môi hôn một cái, nhắm mắt lại chơi xấu “Anh đang ngủ rồi, không có nghe thấy gì hết.”An Lai bị anh chọc cười, cô tựa vào ngực anh nhắm mắt lại, trên đầu nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều của người đàn đời đều nói, rốt cục tình yêu là gì?“Yêu” không truyền bá bằng miệng, từ ngàn xưa tới nay, thứ được ngâm xướng luôn là chữ “tình”.Tình là kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân [1]; kết tóc phu thê là là sinh tử tương hứa [2]; giúp nhau lúc hoạn nạn là là Tư Mã Tương Như hát bài Phượng cầu hoàng [3]; Mạnh Quang cử án tề mi là yêu [4].Tình là tâm động; yêu là an sau khi động tình, yêu lại là gì đây?Bề ngoài? Đời này mỹ nhân nhiều như sao, anh dựa vào cái gì nhận định là em, mà đại đa số người tình chỉ có dung mạo trung bình, vậy sao họ vẫn như keo như sơn, lưỡng tình không rời?Tính cách? Đời này người có tính cách tương tự nhau nhiều đếm không dựa vào cái gì mà nhận định là em?Trải nghiệm sống chung?An Lai nhích người kề sát lại Viên Thanh Cử hơn một chút, người đàn ông ngủ mơ vô thức vỗ vỗ lưng cô, cứ như trấn an trẻ sơ sinh bị ác mộng quấy nhiễu như Viên Thanh Cử nói, trước kia anh và An Lai cũng không tốt đẹp gì mấy, những ngày nay người ở cùng anh là cô, như vậy…Đây là vấn đề liên quan đến huyền học và triết học, An Lai suy nghĩ lung tung một hồi rồi cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp bóng đêm, Viên Thanh Cử mở mắt ra, yêu thương hôn lên thái dương của cô gái nhỏ, vừa có chút thương tiếc vừa có chút bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành một nụ cười nuông chiều “Cô bé ngốc.”Ngày hôm sau, An Lai không cần người gọi cũng tự giác tỉnh Thanh Cử đi tập thể dục buổi sáng về, chăn vo thành một cục, trên giường cũng không có người, trong phòng thay đồ có tiếng bước chân khe khẽ, cô gái nhỏ đang cầm hai bộ quần áo ướm tới ướm lui trước thấy anh, cô cứ như chim non đã tìm được tổ chức vội ôm quần áo chạy đến trước mặt anh “Anh nói xem em mặc bộ này đẹp hơn hay bộ này đẹp hơn?”Viên Thanh Cử còn chưa đáp cô đã bắt đầu ghét bỏ mùi mồ hôi trên người anh, đẩy đẩy anh ra xa, ra vẻ nói “Đừng hun mùi hư quần áo của em.”Anh buồn cười để cô đẩy mình ra cửa, đợi khi anh sửa soạn xong, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi cửa phòng tắm thì phát hiện cô bé kia còn chưa Thanh Cử vừa lau tóc vừa đi vào phòng thay đồ, thấy cô gái nhỏ đã bỏ qua hai bộ đồ lúc nãy mà cầm hai bộ khác tiếp tục lắc đầu, vắt khăn lông trên vai, đợi đến khi cô rốt cục phát hiện ra, muốn chạy đến hỏi ý kiến anh thì anh quyết đoán ném hai bộ quần áo qua một bên, không thèm để ý tiếng la oai oái của cô.“A, anh làm gì vậy?”Viên Thanh Cử tìm trong tủ một chút, anh lấy ra một chiếc đầm dài màu trắng “Mặc cái này đi.”Đây là đặt may ở tiệm may cao cấp lần ra ngoài chơi lúc trước, An Lai chưa mặc lần phần trên là tơ lụa, theo kiểu sườm xám không cổ, trước ngực là hoa văn được theo bằng chỉ ngực xuống là váy xòe, tầng tầng lớp lớp phủ trên đùi, dùng chất liệu vải đoan trang phú quý vừa không mất vẻ hoạt bát nhẹ biết có phải vì chiếc váy này là do Viên Thanh Cử chọn hay không mà An Lai lại như được uống thuốc an thần, cảm thấy vô cùng vừa lại đuổi Viên Thanh Cử ra ngoài để thay quần áo, nhưng mà khóa kéo sau lưng cô không với tới, sau khi thử vài lần thì cũng bỏ có chút không tình nguyện đi ra ngoài tìm Viên Thanh Cử giúp cũng không nói gì, chỉ trực tiếp đi đến xoay lưng về phía Thanh Cử vốn đang cầm sách đọc giết thời gian, thấy vậy là hiểu ý, anh khép sách kéo khóa lên giúp cô, còn không quên trêu ghẹo “Lai Lai, em đây là đang quyến rũ anh sao?”An Lai cúi đầu, vì để kéo khóa nên cô vén hết lên trước, để lộ cái cổ duyên dáng và tấm lưng mịn màng, nửa che nửa đậy khiến người ta hận không thể tụt hết bộ váy phiền lòng này xuống mà thưởng thức cảnh đẹp bên Lai một lòng đợi anh kéo giúp, hoàn toàn không biết quang cảnh mê người sau lưng mình, còn ngây thơi nói “Nếu em quyến rũ anh, vậy hôm nay có thể không cần đi qua nhà chính hay không?”Tuy Viên Thanh Cử tim đập thình thịch nhưng cuối cùng vẫn không làm ra hành vi gây rối nào, anh kéo khóa lên nói “Không được.”Cô gái nhỏ rất thất vọng, oán hận “Anh thật không có nguyên tắc, em không thèm quyến rũ anh đâu!”Anh theo không kịp logic của cô “Anh không nguyên tắc?”Cô gái nhỏ nắm tay “Đúng vậy, anh là đàn ông thì nên bị sắc đẹp trước mặt mê hoặc đến đầu óc choáng váng, sau đó để mặc người xâm lược mới đúng!” Cô híp mắt, cứ như vô cùng khát khao cảnh tượng Thanh Cử cảm thấy anh không bị mê hoặc là rất có tội, vì không cô phụ “tấm lòng” của cô, anh ho nhẹ hai tiếng, che giấu ý cười trên mặt “Khụ khụ… nếu không, lần sau em thử lại xem, anh nhất định sẽ tùy ý để em xâm lược.”An Lai liếc anh một cái, ngồi xuống trước bàn trang điểm chải đầu “Em không có ngốc vậy đâu, anh vô nguyên tắc như vậy, ngay cả bữa cơm nhỏ này cũng không đáp ứng em mà còn muốn bàn chuyện khác sao?”Viên Thanh Cử cảm thấy cô gái của anh thật sự là càng ngày càng đáng yêu, anh cũng ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô đeo đôi bông tai trân châu, cài một chiếc trâm trân châu đồng bộ vừa mua lên đầu.“Lai Lai, rốt cục em đang căng thẳng cái gì? Sợ bọn họ không thích em, sau đó ép em ly hôn sao?”“Ly hôn? Không khoa trương như vậy chứ?”“Chúng ta cũng không ở cùng bọn họ, không tồn tại vấn đề mẹ chồng nàng dâu, chỉ đơn giản đến ăn một bữa cơm thôi mà.”“Không sao đâu, anh không cần an ủi em, cứ để em căng thẳng đến hỏng luôn đi.” An Lai vừa bới tóc vừa oán có cô tự biết mình đang khẩn trương cái không phải An Lai, không phải vợ của Viên Thanh Cử, lại càng không phải con dâu nhà họ là một loại sợ hãi, cô đã đi vào ngõ cụt tự mình tạo sang hộp trang điểm chưa mở, cô hỏi Viên Thanh Cử “Em có cần trang điểm không?”Viên Thanh Cử ôm mặt cô, nhìn nhìn, rồi hôn ngày sau anh mới rời môi, nói “Không cần, như vậy đã rất đẹp rồi.” Trang điểm rồi hôn vào sẽ dính son Lai lo sợ bất an ôm hai hộp điểm tâm lên xa, hai nhà cách khá xa, đi qua phải mất một giờ, trời lại đột nhiên mưa như trút nước, chỉ chốc lát sau mặt đất đã có vô số bọt nước động Viên Thanh Cử vang lên, An Lai ngồi gần, nghe thấy đầu bên kia nói “Cậu ba, ông chủ nói mưa lớn, lái xe không an toàn, bảo cậu và phu nhân khi nào mưa tạnh hãy qua.”“Ha ha, đã đến cửa rồi.”Bên kia rất vui mừng “Vâng, tôi sẽ bảo người mang ô đến cho cậu và phu nhân.”“Không cần, chúng tôi có mang theo ô.”Cúp điện thoại, Viên Thanh Cử lấy một chiếc ô to màu đen ở hàng ghế sau ra, xuống xe trước mở ô rồi mới để An Lai xuống. Dọc đường anh ôm chặt cô, may mà ô lớn, bằng không mưa to thế này có che kiểu nào cũng bị đến cửa, An Lai ngay cả chân váy cũng không dính một giọt nước, nhưng đầu vai Viên Thanh Cử lại ướt hơn cho là ô lớn, nhưng hóa ra là do Viên Thanh Cử toàn tâm toàn ý lo cho cô, nhất thời lòng An Lai cảm thấy được lấp đầy, mũi hơi cay Thanh Cử nâng tay muốn xoa tóc cô, nhưng nghĩ đến cô tỉ mỉ búi tóc nửa ngày nên đổi thành vỗ vỗ đầu, cười với bóng dáng xinh đẹp ra đón, không thèm nhìn An Lai mà giòn tan gọi một tiếng “Đàn anh” với Viên Thanh Cử, còn đưa khăn lông trong tay Thanh Cử có chút bất ngờ, cười nói “Lam Sinh cũng tới rồi à.” Anh nhận khăn lông, nhưng không lau cho mình mà lau nước trên tay An Lai này Lam Sinh mới chuyển tầm mắt sang An Lai, nhìn chăm khi cô ta gọi một tiếng “đàn anh” là An Lai đã âm thầm đánh giá duyên, mắt sáng ngời, cũng là một mỹ nhân hiếm với An Lai thì cô ta lại có vẻ thành thục, mềm mại đáng yêu Lai như không chú ý đến cô gái đang nhìn mình mà chuyên tâm để Viên Thanh Cử lau tay giúp, nhưng trong lòng cô lại vô cùng buồn phiền, quả thật là sắp vào mùa hạ, không khí hôm nay khiến người ta vui không nổi, cô còn xuất hiện ý nghĩ, ra ngoài thì đúng là nên trang điểm.~~~~[1] Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân Trích trong bài Thù Mâu của Khổng Tử, có nghĩa “Đêm nay là đêm gì mà em lại gặp được chàng ở đây”.[2] Sinh tử tương hứa Trích trong Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu, có nghĩa “sống chết hẹn thề bên nhau”.[3] Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh 179 TCN-117 TCN, người ở Thành Đô đời nhà rất đa tài, văn hay, đàn khúc Phượng Cầu Hoàng chim phượng trống tìm chim phượng mái được ông đàn để trêu ghẹo người đẹp Trác Văn Quân.[4] Mạnh Quan cử án tề mi Trích trong điển tích cùng tên, Mạnh Quan là tiểu thư nhà giàu nhưng lại đồng ý lấy chàng thư sinh nghèo khó Lương Hồng làm chồng, tuy vậy, mỗi bữa cơm bà đều nâng mâm ngang mày để bày tỏ lòng kính trọng của mình với này, “cử án tề mi” là thành ngữ để chỉ người vợ hiền đức.
Translation API About MyMemory Human contributions From professional translators, enterprises, web pages and freely available translation repositories. Add a translation Vietnamese English Info Vietnamese nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại English if we're predestined, we'll see you soon Last Update 2019-11-17 Usage Frequency 1 Quality Reference Vietnamese nếu như có duyên chúng ta sẽ lại gặp mặt English if fate allows it, we'll meet again. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. English we will face each other again very soon. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese nếu chúng ta có duyên số, chúng ta sẽ được gặp lại nhau. English if we are predestined to love each other, we will meet again. Last Update 2014-10-05 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese chúng ta sẽ gặp lại. English we will meet again. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese nhưng có lẽ chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. English but perhaps we can see each other soon? Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese - chúng ta sẽ gặp lại. English - we'll get there. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese chúng ta sẽ còn gặp lại English we shall meet again Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese chúng ta sẽ còn gặp lại. English animals behave like animals, people behave like people. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese chúng ta sẽ gặp lại chứ? English will we ever see you again? Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese - chúng ta sẽ còn gặp lại. English - we'll see each other again. - fifty dollars. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese nếu có duyên sẽ gặp được nhau English Last Update 2020-06-08 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese chúng ta sẽ sớm gặp mặt nhau thôi. English we'll soon meet each other. Last Update 2012-03-23 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese ta sẽ sớm gặp lại thôi. English i'll see you soon. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese - chúng ta sẽ gặp lại mẹ sớm thôi. English - now we're going to see her real soon. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese anh yêu, đừng lo, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi English sweetheart, don't bother to see us off. it could be ages. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese mẹ hứa chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. English in english i promise i will see yöu very soon. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese anh yêu, đừng lo, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi English oh, sweetheart, don't bother to see us off. it could be ages. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese sẽ sớm gặp lại em. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Vietnamese vậy thì chúng tôi sẽ sớm gặp được nó. English then i shall be meeting him soon. Last Update 2016-10-27 Usage Frequency 1 Quality Reference Anonymous Get a better translation with 7,317,196,666 human contributions Users are now asking for help We use cookies to enhance your experience. By continuing to visit this site you agree to our use of cookies. Learn more. OK
Tác giả Nhất NiệmThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuBạn đang đọc truyện ngôn tình sủng của tác giả Nhất Niệm. Truyện Nếu Có Duyên Sống Lại mang lại cho bạn đọc những cảm xúc lắng đọng, sâu sắc và nhẹ nhàng.***Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh. dịch Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào. Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu. An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác.
Ba năm trước, người đứng đầu Thanh Yển không phải Viên Hồng Uy, mà là An Chính Nghiêu, tỏa sáng, chính lệnh quả quyết, tương đối được nhân dân khen ba năm trước đột nhiên ông ta bị đình chỉ điều tra, cuối cùng lấy nhiều tội nặng khai trừ khỏi Đảng và công chức, bị bỏ tù, khiến người ta phải thổn này chấn động một thời, ba năm sau người ta vẫn còn hay nhắc là cha ruột của An An Lai còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, An Chính Nghiêu không đi thêm bước nữa nhưng vẫn luôn nuôi một phòng ngoài, người phụ nữ đó sinh cho ông một đứa con trai, tên là An Vãng, chỉ nhỏ hơn An Lai một bà nội An Lai, cũng chính là lão thái nhà họ An cố chấp cho là người phụ nữ đó thân phận thấp, cho dù có sinh con trai, mẫu bằng tử quý cũng không cho rước vào cửa, chỉ đón cháu trai về này không biết xử lý thế nào, dù sao mấy năm sau bà ta cũng gả cho một phú dữ của An Chính Nghiêu truyền đến, bệnh cũ của An lão tái phát, cưỡi hạc về Tây qua đời.Nhà họ An chỉ còn hai chị em tuổi nhỏ sống nương tựa lẫn rằng An Lai còn có một ông chú, nhưng lúc bà nội An còn sống luôn cưng chìu con trưởng, làm hai anh em thường xuyên gây gổ, hai nhà đã sớm cắt đứt quan này nhà họ An cũng không có trưởng bối đứng ra làm cảnh này, ngoại thất của An Chính Nghiêu gả cho phú thương rồi vẫn có tình, bà ta đón An Vãng qua bên họ An, tan tác như Chính Nghiêu từ nhỏ đã là con cưng của trời, một đời trôi chảy, nay gặp biến đổi lớn, vốn là bị kích thích không tin mẹ qua đời, con trai đổi họ, ông ta bi ai muốn chết, tích tụ thành bệnh trong tù, không lâu sau cũng ra chết, lặng yên không một tiếng khi lâm chung, ông giao bé gái mồ côi An Lai nhờ đưa cho Viên Thanh tin này liên quan đến thân thế của cô này đều là Viên Thanh Cử nói cho với An Lai, Viên Thanh Cử là bè gỗ cứu mạng duy cô hồi hộp bất an, sợ hãi tuyệt vọng, chỉ có anh làm bạn bên là tia sáng duy nhất trong quá khứ hỗn độn của cô. Anh nói cô là vợ anh, cô nói cô cửa nát nhà tan, không người dựa vào, cô cũng giữ chặt lấy tay anh, chứng minh mình thật sự có gốc rễ ở đây, mình vẫn còn mắt An Lai ngân ngấn nước, cô dựa vào ngực Viên Thanh Cử “Trước khi em mất trí nhớ, vì sao quan hệ của chúng ta lại tệ như vậy?”Vấn đề này cô đã từng hỏi Viên Thanh Cử, nhưng luôn bị anh đáp qua loa có giờ cô đã biết mình mất trí nhớ, cô nhất định phải hỏi cho Thanh Cử nhìn xung quanh nói “Không còn sớm nữa, Lai Lai em có đói không? Anh bảo Đỗ Liêm đi mua chút…”“Em đang hỏi anh đó!”Viên Thanh Cử vùi mặt vào cổ An Lai, cọ mấy cái “Ai da, bà xã anh buồn ngủ quá à, anh ngủ một lát nha.”An Lai lùi lại, dùng tay giữ chặt mặt anh, ép anh đối diện mình “Đừng hòng nói sang chuyện khác!”Viên Thanh Cử rơi vào đường cùng, anh sờ sờ mũi, chậm rì rì nói “Khi đó em không bằng lòng gả cho anh lắm.” Giọng càng ngày càng Lai nghe vậy thì trừng mắt, nói một câu trong sự bất an của anh “Nếu hiện giờ không có giấy đăng ký kết hôn, em cũng không muốn gả cho anh.”Viên Thanh Cử nóng nảy “Tại sao chứ bà xã?”An Lai đáp đương nhiên “Em mới hai mươi tuổi, còn chưa kịp hoang phí tuổi xuân đã bị anh dán nhãn thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, em phải cảm ơn anh sao.”Viên Thanh Cử búng trán cô gái nhỏ “Cái gì mà hoang phí tuổi xuân, đừng có học xấu theo bọn ranh lại, gả sớm có gì không tốt chứ, ông xã em trải nghiệm phong phú, tuyệt đối mở cho em tiền đồ thênh thang, đỡ phải đi đường mòn chịu khổ sở lừa gạt.”“Không chịu khổ mà có thể kêu là thanh xuân sao?” An Lai nhỏ giọng oán giận “Hơn nữa nói không chừng còn có thể gặp được trai trẻ đẹp đa dạng gì đó.”“Em chê anh già hử?”“Em không có nói vậy.”“Dù sao em cũng không còn cơ hội rồi.” Viên Thanh Cử thấy cô không theo đuổi chuyện bị ép gả nữa, đề tài lại phát triển theo hướng quỷ dị, anh nhẹ nhàng thở ra, kéo cô vào lòng ôm chặt, cười hì hì nói “Dù sao anh cũng không đồng ý ly hôn, em vĩnh viễn luôn là bà xã của anh.” Cô gái trong lòng không vừa ý, miệng dẩu lên, làm người ta hận không thể gặm một ngụm, thực tế thì anh cũng đã làm như gái nhỏ ô ô từ chối vài lần rồi cũng theo anh, còn chậm rãi đáp lại anh, từng chút từng chút, dè dặt cẩn trong như chim non tập yêu chết quyền lợi làm chồng này, cho nên kết hôn sớm vẫn luôn thích cái gì thì phải gom vào phạm vi thế lực của mình, đỡ phải ngồi bên cạnh nhìn mà sốt gái nhỏ dựa vào ngực anh thở, trong mắt sóng nước mênh Thanh Cử hôn mặt cô, nói “Em không biết, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh chỉ biết anh đã gặp hạn rồi.” Viên Thanh Cử cười mê ly, hồi tưởng “Khi đó em đang chơi đu dây trong sân, tóc dài, mặc váy Vãng đứng sau lưng đẩy em, em đu rất cao, cười rất lớn tiếng, anh đứng từ xa đã nghe được.”“Ha ha, thật sự là cao lắm, làm tim anh nhảy vọt lên tận cổ họng, sợ em bị ngã em còn thúc giục An Vãng đẩy cao thêm một chút.” Anh cưng chiều vuốt mũi cô gái đang chăm chú lắng nghe “Tới giờ vẫn không để người ta bớt đó về sau, cô gái bướng bỉnh đã không chút khách khí chui vào lòng anh, bá đạo chiếm toàn bộ không gian, không cho ai một cơ hội nào.”“Nhưng làm anh phiền não là cô nương đó rất nhỏ, lúc gặp mặt, câu đầu tiên em nói với anh lại là chào chú Viên’.” Viên Thanh Cử buồn cười lắc đầu, rất hoài niệm với cảnh tượng cũ “Vì thế anh chờ rồi chờ, chờ cô nương đó chậm rãi lớn lên, chờ suốt năm Lai, em nói anh có thể không vội được sao?”An Lai vẫn luôn dựa vào anh tập trung nghe, đến trước đoạn thổ lộ, cô không nhịn được mặt đỏ tim đập, thậm chí còn suy nghĩ có nên đáp lại chút gì đó hay khi nghe nửa đoạn sau, cô cảm thấy càng ngày càng không cuộc cô nhịn không được mở miệng “Năm năm? Lần đầu anh gặp em là em bao nhiêu tuổi?”Con mèo nhỏ sắp xù lông, Viên Thanh Cử rất bình tĩnh đáp “Mười lăm.”“Mười lăm?” An Lai mất bình tĩnh, bong bóng phấn hồng trôi nổi xung quanh lập tức bể sạch, đổi thành từng đường hắc tuyến dài trên lâu sau cô mới nghẹn ra một câu “Anh xác định anh không có tính luyến đồng chứ, tiên sinh?”“Ha ha ha…” Thấy con mèo nhỏ sắp nổi nóng, Viên Thanh Cử nhịn cười thề “Bảo bối em yên tâm, ông xã em có tư tưởng rất khỏe mạnh, tuyệt đối không có tật xấu này.” Ngừng một chút, anh ho khan hai tiếng mới nói “Kỳ thực khi đó em đã lớn rồi, ừm, thứ nên có đều có cả rồi.” Tầm mắt anh như có như không đảo qua dưới cổ cô “Cho nên anh cũng không biết em mới mười lăm tuổi, nếu biết anh cũng không dám có tâm tư để anh đợi vài năm anh dễ chịu được sao?”“Sắc lang!” An Lai che ngực, nhích ra xa anh “Anh đáng lắm!”Chuyện cũ này nói cho chúng ta biết, tuyệt đối không thể đi sâu vào lãng mạn với đàn ông, vì sẽ diễn biến thành hiện trường tai Lai không muốn ở lại bệnh viện nữa, sắc lang bị thúc giục đi làm thủ tục xuất người trở về khách sạn, Viên Thanh Cử lo lắng không muốn để An Lai một mình, cũng may mà chuyện công ty đã giải quyết gần lại vài người đóng quân, ngày hôm sau anh mang theo An Lai trở lại Thanh rằng không có biểu hiện gì quá kịch liệt, nhưng mấy ngày tiếp theo An Lai rất trầm lắng, chuyện gì cũng không có hứng hơi giống những ngày vừa mới ra viện, thường xuyên ngẩn người một với chuyện này, Viên Thanh Cử cũng không thể giúp đầu anh còn định để Đồng Lê đến xem xem sao, nhưng từ khi biết Đồng Lê là bác sĩ tâm lý, cô liền bài xích anh ta, nên anh đành chỉ có thể tận lực rút thời gian ở cùng cô, nói chút chuyện nhỏ râu ria trước khi cô mất trí Lai cũng gọi điện qua mỗi ngày, kể cô nghe chuyện cũ, còn tìm lại tài khoản của cô ở diễn đàn ẩm thực để cô giải giờ diễn đàn đó đã rất lớn, là nơi trao đổi ẩm thực số một số hai trên internet, cũng đã rất thương nghiệp Lai tổ kiện một đôi chuyên quản lý đưa vào hoạt động, bản thân cô cũng coi như là một nữ cường tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng Thanh Cử đề nghị “Ở nhà mãi cũng không có ý nghĩa gì, vừa khéo là Chủ Nhật, chúng ta đi chơi hai ngày đi được không?”An Lai lười vận động, Viên Thanh Cử bám riết không tha “Đi đi, bảo bối, chúng ta đến trấn Thanh Hà thôi, cũng không xa kia em rất thích đến đó, sau khi mất trí nhớ cũng chưa qua lần nào.”An Lai bị anh dây dưa không còn cách nào, chỉ phải thu xếp đơn giản rồi bị anh bắt Thanh Cử lái xe, cũng không mang theo những người là rất gần, ra khỏi thành phố mười phút là ô tô không được lái vào, hai người tìm một bãi đỗ xe ngoài trấn rồi đi bộ náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của An Lai nhiều, có lẽ vì là thứ đường gặp rất nhiều người ngoại quốc, Viên Thanh Cử giải thích là do cổ trấn Thanh Hà bảo tồn hình thức văn hóa truyền thống rất tốt, lúc chính phủ quy hoạch kiến thiết cũng tránh đi, cho nên rất nhiều người đến đây du lịch, đây cũng là thu nhập chính của cổ trấn trời còn sớm, Viên Thanh Cử một tay cầm hành lý của hai người, một tay che ô chống nắng cho An rồi, cô vốn có thể tự cầm, nhưng hai người đi cùng nhau, Viên Thanh Cử ngại tay chân cô vụng về, hay làm ô nện vào mặt anh nên anh quyết định ôm việc chân là đá lát đã bị bước chân người mài ngàn năm, hai bên đường là những cửa hàng cổ Lai thậm chí còn cảm thấy cây dù của cô không phù hợp với nơi đây. Lúc đi ngang qua nhà trưng dù giấy, cô liền đi vào chọn một cái màu đỏ thẫm, trên ô không có hoa văn Thanh Cử lắc đầu với màu đỏ chói mắt này “Nhìn thôi cũng thấy nóng.”“Em thích màu này.” An Lai gấp cái ô kia lại, mở ô giấy ra che cho nói, nhìn ô này có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra cầm rất nắng còn được, không biết có che mưa nổi không, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”Viên Thanh Cử không có cách nào với cô, không dây dưa vấn đề ô này nữa “Sắp đến rồi.”Bọn họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ chưa mở cửa, từ mặt tiền phải đi vào đường hẻm khác, trong cùng là một cánh cửa Thanh Cử lấy chìa khóa mở cửa, nghiêng người để An Lai đi vào trước, sau đó anh mới nhấc va ly vào rồi đóng cửa là một khoảng trời riêng, là khoảng sân không lớn lắm, có đặt rất nhiều chậu hoa cỏ thông thường, lệch lạc không đều nhưng rất tươi góc còn có một mảng lớn hoa phụng tiên nhiều sân chính là mặt tiền vừa rồi bọn họ nhìn thấy bên ngoài, trong sân còn có mấy căn lầu hai tầng nhỏ, dưới lầu là phòng bếp, sảnh nhỏ và đồ gia cụ linh nhà tọa lạc bên bờ đê của trấn Thanh Hà, xuống phòng bếp đẩy cửa đi ra ngoài, ngồi dưới mái hiên còn có thể thả chân xuống lầu là hai căn phòng ngủ, gia cụ bằng gỗ lim, hoa văn đơn giản mà tinh xảo, hỉ thước hồng mai hoặc điệp hí mẫu này quả thực tạo ra theo sở thích của An Lai, mang lại cho cô niềm vui và kinh ngạc không bắt lấy Viên Thanh Cử đang nhàn nhạt cười sau lưng, kích động hỏi “Phòng này là của anh sao?”Viên Thanh Cử không hài lòng lắm cách dùng từ của cô, anh thở dài “Bảo bối, phải nói là của chúng năm trước Tiểu Thất thích gian phòng bên cạnh,” Viên Thanh Cử chỉ vào phía bên kia tường “Anh hai của cho nó lúc sinh nhật mười lăm tuổi của thường xuyên tới đây ở, một năm trước vừa khéo nơi này muốn bán, anh hai hỏi trong nhà có ai muốn mua hay đoán em nhất định sẽ thích nên mua lấy, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội đưa em đến đây.”An Lai ôm chặt anh “Em rất thích.” Sau đó cô khẩn cấp đi thăm dò lãnh địa mới của mắt cô gái nhỏ lại có ánh sáng lần nữa, Viên Thanh Cử cảm thấy chuyến đi này thật không một lát, nam chủ nhân đã bị nữ chủ nhân lãng quên, đành phải nhận mệnh đi sắp xếp lại hành lý cũng bị cô lãng quên ở đây.
nếu có duyên sống lại